Bởi

Có ai đã từng đứng trên ban công và với tay ra ngoài với những mong muốn viển vông, trẻ con không nhỉ?

Bởi vì đất trời là rộng lớn, là mênh mông, là vô bờ bến, nên nó là của mọi người nhưng kì lạ… chẳng ai có thể cầm, nắm hay sờ vào nó.

Bởi vì cảm xúc là vô định nên chẳng mấy ai kìm được nước mắt khi xem một bộ phim, một cuốn sách hay bất cứ thứ gì có thể đụng chạm tới sự rung động, nên chẳng mấy ai có thể kìm được lời nói của mình trước khi nhận ra sự thái quá hay gây tổn thương cho người khác…

Bởi vì lòng người khó đoán… nên thế giới không còn hoàn toàn như trước. Con người, chỉ tính toán thôn tính lẫn nhau nên chẳng ai thấy được mặt tốt của ai.

Bởi vì cô đơn là lạnh lẽo, là khó vùng ra, là phút vùi mình vào những kẽ hở trong tâm trí, để những kẽ hở ấy càng rộng ra, hoen ố vết máu rồi dần dần, chẳng bao giờ lành lại.

Bầu trời màu xanh, hoa màu xanh, nếu như có một ngày, cả hai sự vật ấy nối với nhau, tiếp giáp với nhau, thì trời còn là trời, đất còn là đất không nhỉ?

Bởi vì yêu thương không bao giờ đủ, nên có khi nào, con người tự hằn mình xuống lỗ sâu?

By Aki

Series: Kagamine Rin X Kagamine Len

Title: Series: Màn sương đêm
Author: Aki
Disclaimer: Tất cả bọn họ không-thuộc-về-mình. Nhưng fic thì hoàn toàn là của mình.
Rating: K+
Genre: Có lẽ là thập cẩm.
Status: On going
Fandom: Vocaloid.
Warning: Đừng đem fic của mình đi đâu, làm ơn Very Happy Thứ hai, trong fic nhân vật có thể sẽ bị OOC, nếu bạn không muốn đọc thì có thể nhấn back, back sớm còn kịp cười lăn cười bò
Summary:

Cô là một Vampire, và một Vampire không hề bình thường… Là Vampire, nhưng cô cần ánh sáng, cô… ghét bóng tối.

Series: Kagamine Rin X Kagamine Len

Title: Series: Màn sương đêm
Author: Aki
Disclaimer: Tất cả bọn họ không-thuộc-về-mình. Nhưng fic thì hoàn toàn là của mình.
Rating: K+
Genre: Có lẽ là thập cẩm.
Status: On going
Fandom: Vocaloid.
Warning: Đừng đem fic của mình đi đâu, làm ơn Very Happy Thứ hai, trong fic nhân vật có thể sẽ bị OOC, nếu bạn không muốn đọc thì có thể nhấn back, back sớm còn kịp cười lăn cười bò
Summary:

Nói nhiều quá đấy… thể nào cũng bị phù lưỡi cho xem *cười rộ*.
 
 
Chap 1: Nắng bạn công

Nắng mới khẽ chạm, lặng lẽ vươn mình lên, rồi treo lơ lửng trên khoảng không giữa bầu trời vô tận. Màn sương sớm làm những ánh sáng ấy nhòe đi, cả một không gian màu cam nhạt mờ mờ ảo ảo phủ lên khắp thành phố Tokyo.

Cuối thu rồi, lá cây không ngả vàng nữa, mà chuyển sang thành màu đỏ sậm, có chỗ vàng ố, héo úa rụng xuống đường. Màu của mùa thu, màu vàng đỏ, vàng nâu trải khắp trên các dãy phố nhỏ, nhiều cây, mang nét đượm buồn, làm cho cả con đường như ngả màu theo, cũng mang y hệt cái nét buồn đượm ấy.

Rin xoa nhẹ hai lòng bàn tay vào với nhau, hít một hơi thật dài, căng lồng ngực đầy không khí buổi sớm. Cô đeo headphone vào, tự lấy cho mình một tách cà phê sữa và một chiếc bánh sữa, ngồi ở ban công, vừa nhâm nhi bữa sáng, vừa lặng lẽ quan sát toàn cảnh của Tokyo. Sự mờ ảo của những buổi sớm thu luôn thu hút cô một cách kì lạ. Nó cuốn hút cô, quyện lấy cô, hiện diện trước mắt cô, nhè nhẹ mà thôi thúc, để cô ngắm nó, rồi tự mỉm cười với chính mình.

Cô ngả lưng ra phía sau, ngắm lại đôi mắt, hương cà phê sữa dìu dịu, thoang thoảng trong không gian rộng lớn, vô tận. Cô thích nó. Gió thoảng, đưa mùi hương của hoa ở ban công lùa vào phòng, len lỏi giữa những khoảng trống khép kín để rồi dần tan ra, hòa vào với vị cà phê, vị sữa, trở thành một mùi nồng nồng, thơm thơm. Nếu cảm nhận kĩ, sẽ thấy nó làm đau đầu cô.

Cô đưa tay ra khỏi cửa sổ, luồn vào lớp không khí se lạnh dễ chịu, làn gió buôn buốt ghim vào da cô. Phút chốc tay cô lạnh cóng, nhưng cô vẫn không rút tay lại, vẫn bình thản như muốn nắm được cơn gió nào đó. Cô thích cái cảm giác tay cô lạnh thế này, và sẽ thích hơn nếu như nó tê dại đi vì lạnh. Cô cười nhẹ, so với mùa thu, cô vẫn thích mùa đông hơn. Cô thích cái lạnh dường như vô tận của mùa đông, thích ngắm những cành cây trơ trụi, khẳng khiu, thích làn sương đậm làm mọi thứ mờ đi, phút chốc lại hiện ra, nửa thực nửa ảo, làm mắt cô mờ đi, làm tai cô ù vào, làm tay cô tê buốt, làm cô xuýt xoa, tự ủ ấm mình bằng những điều đơn giản, Cô cũng thích cười vào mùa đông, đơn giản vì sẽ ít người nhìn thấy cô cười hơn, hoặc là sẽ chẳng có ai nhìn thấy cả.

Phía bên trong có tiếng lạch cạch, cô vẫn không nhúc nhích, vẫn bình thản ngồi đó, nét mặt hơi cau lại, nhưng bàn tay của cô thì lại đang úp xung quanh ly cà phê, làm nó vân sóng. Có tiếng nước xối, đều đều, cô cười mỉm, một tay mân mê mái tóc, làm cho nó quấn vào ngón cô, tay kia vẫn úp trên ly cà phê.

Im lặng…

Rồi…

-Rin à?

Có tiếng con trai cất lên, nhẹ nhàng, quan tâm. Cậu đi ra phía ban công, thấy cô ngồi cuộn tròn một mình thì bật phì cười. Cậu im lặng, quay về phía nhà bếp, tự pha cho mình một ly cà phê đặc biệt, mùi hương đăng đắng phẳng phất trên tay cậu rồi lại quyện vào mùi cà phê sữa. Y như hai mảnh ghép liền kề, chúng quấn lấy nhau, gắn khít rồi tạo ra một mùi vị hoàn hảo tới không ngờ.

Sương đã tan bớt, mặt trời đã lên hết, dòng người đông dần trên con đường đầy lá thu. Ai ai cũng vôi vã, Len bước ra, ngồi xuống canh Rin, nhấp một chụt hương vị cà phê còn nóng rồi đặt ly xuống. Cậu hướng mắt ra phía đường phố.

-Sao hôm nay dậy sớm vậy?

-Vì Rin muốn ngắm cảnh cuối thu.

-Sao lại thế?

-Cuối thu rồi, lá sắp rụng hết rồi. Sẽ đẹp, rồi lại bị người ta thu dọn, đến lúc đó, không còn đẹp nữa.

-Vậy nên Rin muốn ngắm?

Cô gật đầu nhè nhẹ, cậu cũng không hỏi gì thêm. Cậu hiểu được lý do của Rin, cảm nhận thấy tâm hồn của Rin. Chà, nó mới đáng yêu, trong sáng, hồn nhiên làm sao…

Ánh sáng leo lên ban công, vắt vẻo ngồi trên đó, chiếu vào tóc hai người, làm cho không gian ấm lên, nắng lăn nhè nhẹ trên tay Rin, tóc Rin, trên những đám hoa Nemophila thanh thiên. Cả một ban công đầu màu hoa lá hòa vào với màu nắng… Cả ban công sáng lên không ngờ.

Rin khẽ nheo mắt, bây giờ, nắng lại chói hơn một chút. Cái băng đô màu trắng trên đầu Rin rung rung. Len ngắm Rin, người thẫn thờ ra, rồi không biết từ khi nào, một nụ cười hé ra, nhẹ nhàng, mà kín đáo. Len đưa tay lên, xoa đầu Rin, và sau khi đã nhận ra mình đang làm gì, Len mới giật mình thu tay lại. Mặt Len đỏ ửng lên, lồng ngực đánh trống. Rin nhìn Len, hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười đáp lại. Đôi gò má ửng hồng, mắt cười lấp lánh, trông Rin… dễ thương quá.

-Len à… Có bao giờ cậu nghĩ rằng, người ta sống ở bất cứ đâu mà vẫn quên đi nhiều thứ đẹp đẽ như vầy không?

-Ừ, người ta quá vội vã cho cuộc sống. Rin biết mà, cuộc sống không hề chậm rãi. Ít người bây giờ được khuây khỏa- Len giãn ra, trả lời bình thản.

-Len thấy không? Nếu như sống nhiều hơn trong một ngày… có thể sẽ tìm ra gì đó, hay ho lắm.

-Ví dụ như ban công buổi sáng này vậy…

-Ừ…

Rin gật gù. Len bật cười. Phút chốc cả ban công rộn tiếng cười vui vẻ của hai người. Người ta có thể sống chậm hơn một chút, thả lỏng hơn một chút, rồi cho tới lúc nhận ra, rằng biết bao ngày mình đã bỏ qua mọt điều quý giá, đẹp đẽ.

Rin nhắm mắt, đứng dậy, nhào vào trong lòng Len, cuộc tròn trong vòng tay cậu. Len thủ thỉ vào câu gì đó nghe không rõ, chỉ biết một lát sau, Rin đỏ ửng má rồi lẽn bẽn lắc lắc đầu.

Mặt trời rạng rỡ chiếu sáng, sương vẫn còn vương vẫn ở vài không gian, dòng người vẫn cứ vội vã như ban đầu, không hề thấy ai có biểu hiện sống chậm lại hơn một chút. Len mặc kệ, mỉm cười khi thấy Rin ngủ gục trong lòng mình rồi hướng mặt ra phía xa xa, ngắm nhìn một khoảng trời xa hơn.

Đâu đó nghe tiếng cuộc sống vẫy gọi, cậu cũng tựa mình vào tường, mí mắt khép hờ, cảm nhận nắng sớm chếu rọi lên mình một cách than thản. Đâu đó, vị cà phê, hương hoa, mùi nắng vẫn quyện vào nhau, mùi hương nồng nồng vẫn vấn vương, trong góc ban công lồng lồng gió ấy…

~End~

 

 

 

 

 
 

 

 

[Short Fic] On Rain Days


·  Title:  On Rain Days         

·  Author: Aki
 
·  Disclaimer: Các nhân vật… tất nhiên không thuộc quyền sở hữu của mình. Vâng, các anh chị ấy thuộc quyền trong trí óc của bác Ao cười lăn cười bò
 
·  Rating: Sửa lại đây: T
·  Genre: Romance, sad, School Life… hình như là hết rồi cười lăn cười bò*hoặc còn nếu iem nhớ tên iem sẽ kể nốt*
 
·  Status: Đang tiếng hành.
 
·  Note:  Mình viết về couple ShinRan ạ ^^ Thông cảm cho mình vì mình viết fic này trong tình trạng rất tệ hại và trời thì rõ ràng là không mưa nhưng trí óc thì == hoàn toàn bị bão xum lấy. Mình không biết có thể đưa cảm xúc vào fic không nhưng mình sẽ cố. Hình như là một… H.E, cơ mà nếu không thấy nó thích hợp,  mình sẽ chuyển nó thành S.E ^^ nếu nó không hay thì mọi người cứ ném gạch nhé =))Mình đỡ hết ^^ Cơ mà chắc là mình sẽ làm một cái S.E vì mình chưa làm kiểu đó bao giờ cười lăn cười bò
 
·  Warning: Nếu có cảnh gì không hay mình không chắc nhé =))ai không thích thì có thể đọc Summary hoặc nguyên chap một *nếu không hiểu Summary hoặc mình nói không thể hiểu* back còn kịp
 
Fic này mình biết nó không hay một tẹo nào và mình chỉ post ở CFC, Crazy night, Zing Forum và KSV, mình mong các bạn đừng đem fic mình đi đâu ^^ Cảm ơn ạ ^^

·  Summary: 
 

Vào những ngày mưa

 

Cảm xúc của tôi chợt tan biến

 

Bóng dáng ai cứ phai dần

 

Chợt tỉnh giấc nhận ra

 

Tôi đang nhớ về em

 

Nụ cười vẫn còn hé

 

Nhưng sao trông đến buồn thẳm

 

Ánh mắt ấy… Tôi không muốn nhìn

 

Thêm một lần nào nữa

 

Dù chỉ một lần…


 
 
Mỗi buổi sáng… tôi đều nhìn thấy em
Bình minh hé rạng rỡ với tôi
Nhưng tia nắng cố len lỏi trong những bụi lá
Còn tôi chỉ biết vùi trong gối những suy nghĩ về em
Như là… em… chẳng còn… tồn tại
Trên thế giới này nữa…

 

Chap 1: Giữa bóng tối.

 

Cô chạy thật nhanh trong bóng tối, những mảnh áo rách quấn vào những cành cây, máu bắt đầu rỉ ra, ít,  nhưng nó đủ để làm cô đau âm ỉ đến tận xương tủy. Trời bắt đầu mưa, lúc này cô thực sự hoàng sợ. Hoảng sợ khi nhìn chính bản thân bất lực, không thể làm gì và… hoảng sợ giữa bóng tối của núi rừng. Những hạt mưa to bằng hột nhãn thi nhau rơi xuống mặt đất. Cô đã mệt nhoài và không thể bước tiếp, cô ngã xuống, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng lửa trong lòng đang đốt lên. Cô rên rỉ khi những hạt mưa đó tiếp xúc với da thịt của cô, nó càng làm cô đau hơn gấp nhiều lần. Tiếng mưa càng ngày càng xa mà cũng càng gần, âm thanh tỉ tê, nặng trịch của những giọt nước cứ lấn tới tấn công cô. Cô run rẩy, ôm hai tay trước ngực, khẽ cắn môi và bật ra những tiếng kêu chịu đựng khắc nghiệt. “Cậu đang ở đâu? Shinichi? Cứu mình với! Sao cậu lại thành ra như vậy? Shinichi? Nói đi Shinichi? Cậu ở đâu rồi?” Tâm trí cô gào thét tên cậu, cô nhớ đến buổi tối hôm nay, thật là điên rồ, không ai là ai nữa… Không một ai làm cô có cảm giác quen thuộc nữa. Kể cả… cậu.

 

……………………………………………………………

 

Một buổi tối dài, tràn ngập ánh sáng trong một căn phòng rộng thênh thang dành cho những hạng ăn chơi. Cậu dẫn cô vào đó, nhảy múa, la hét, uống rượu rồi đánh nhau um sùm. Một căn phòng đầy ánh sáng tưởng như chỉ có con người được vào đó nhưng trái lại với vẻ ngời của nó lại là một căn phòng giữa bóng tối và xung quanh đều là những cái bóng của ma quỉ. Nó cũng chỉ là vũ trường.. và nó là vũ trường kinh khủng nhất mà cô từng đến.

 

Shinichi lái xe quẹo vào phía Nam trong khu rừng trong khu vực Beika B *chém. Tý thôi ạ cười lăn cười bò* Một lát sau đó, Ran nghe xung quanh có tiếng âm nhạc rất sôi động vang khá là nhỏ từ trong khu rừng này. Shinichi cầm tay Ran rồi đưa cô vào với vũ trường mới. Cậu nở nụ cười nửa miệng nới với cô:

 

   – Vào đây, nếu cậu thích.

   – Tớ… tớ. Shinichi à!

   –  Cậu có thể nói có hoặc không!

   –  Thôi được… tớ đi cùng cậu.

 

Cậu mỉm cười với cô rồi nhẹ nhàng dắt cô vào cánh cửa, mở nó ra một cách từ từ. Và một căn phòng hiện ra, ngoài trí tưởng tượng của Ran. Nó thật là lớn so với học sinh như cô.

 

Shinichi mời cô ngồi xuống ghế với cặp mắt đầy quyến rũ, si mê và lạnh lùng, nó khiến cô cảm tưởng đây không phải đôi mắt của người bạn thân nhất của cô. Cậu gọi hai chai Sherry, rót nó đầy nửa hai chén rồi mời cô. Ran ngập ngừng nhận nó rồi thì thầm:

 

    – Này Shinichi, sao cậu lại dẫn tớ tới đây? Tớ chưa thấy vũ trường này bao giờ. Nó… mới có hả?

    –  Ừ!

    –  …

 

Shinichi giục cô cạn li, Ran khẽ nhấp thử một ngụm. Vị đắng đắng ngọt ngọt nồng lên tỏa khắp trong miệng cô đầu tiên rồi khi nó trôi xuống dưới khiến cô cảm thấy nóng ran cả người*cái này cũng phải chém thôi vì em đã bao giờ uống rượu đâu ==* Shinichi mời cô ra nhảy, chưa chờ ý kiến của Ran như thế nào, cậu đã cầm lấy tay Ran kéo lên và ôm vào eo cô, khẽ hít một hơi thật sâu ở cổ cô, mùi hương hoa Lan làm cậu có cảm giác dễ chịu vô cùng, như là… tâm hồn được thanh tẩy vậy. Ngoài nó ra… nó làm cậu nhớ lại một cảm xúc và ngạc nhiên.

 

Một điệu nhạc Ballat hòa với chút âm thanh cổ điển của châu Âu cất lên, cậu kéo cô vào chính giữa của sàn nhảy, tiếng nhạc du dương cất lên, êm ái. Cậu tận hưởng mùi hương này thêm một lúc nữa trong khi Ran thì thực sự muốn ngất, đầu cô đau như búa bổ. Cô đổ mồ hôi nhiều và ướt hết áo. Ran khẽ nấc lên, cô thực sự không thể ở đây được nữa. Cho dù cậu vẫn là cậu, vũ trường vẫn là vũ trường thì cô không thể nào chịu được. Shinichi khẽ cúi xuống, nâng cằm cô lên rồi hỏi:

 

    – Cậu sao vậy?

    – À… Không có gì đâu, cậu đừng lo. Chỉ là tớ… không quen với cảm giác này.

 

Ran cố nở một nụ cười gượng để trấn an cậu bạn của mình, nhưng Shinichi lại nheo mắt lại, đưa tay lên xoa cằm và làm dáng vẻ như đang phá án. Hành động đó khiến Ran phì cười, dù cô có đau đến mức nào, chỉ nhìn thấy cậu như vậy là đủ. Tiếng nhạc cổ điển vẫn du dương, nhẹ nhàng, nó thúc đẩy một cảm xúc gì đó…

 

    – Cậu sốt rồi đó.

    – Hở?

 

Ran chưa kịp nghe Shinichi nói gì thì đã bị cậu bế lên rồi đến lại cái ghế ngồi, cậu đặt Ran xuống. Cậu đi ra phía quầy thanh toán, trả tiền rồi quay lại đón cô. Shinichi vòng tay qua eo Ran, cô không thể làm gì hơn là để cho cậu làm vậy, cô đang rất mệt và cần được nghỉ ngơi.

 

Khẽ thắt dây an toàn cho Ran, Shinichi bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu, trước giờ, cô ấy có bao giờ nói nhiều với cậu như vậy khi đến vũ trường đâu? Mà có thì cũng chỉ vài lời vẩn vơ hay cảnh cáo nhẹ nhàng làm cậu đến rợn gai óc. Nhưng hôm nay, thật là khác lạ, lại còn cười gượng trấn an nữa, như là người đó vậy. Shinichi cười buồn, gió thoảng qua nhẹ nhàng, trời hôm nay thật tối, không có sao, mây đen bao phủ kín như là ông trời sắp khóc… cho số phận của ai đó. Shinichi bước vào xe và bắt đầu lái ra khỏi khu vực này. Ran đã ngủ, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, má cô ửng lên vì sốt, mái tóc khẽ rung rinh. Shinichi đi khá là chậm, một phần là tìm xem xung quanh có hiệu thuốc nào không và một phần là để ngắm cô.

 

Cuối cùng cũng về tới nhà của cậu, không có thuốc, cậu dìu cô về phòng mình, biết là có hơi vô lí nhưng cậu vẫn cố giúp cô cởi áo khoác ngoài rồi nhẹ nhằng đặt cô xuống gối, đắp chăn khín cổ cô. Một lát sau, cậu đã loay hoay được một cái chậu nhỏ đựng nước và một chiếc khăn để đắp lên cho cô. Hơi thở của Ran bắt đầu gấp lên, hình như nhiệt độ đang tăng. Shinichi vội vàng đắp cho cô chiếc khăn và… xuống bếp nấu một nồi cháo. Hơi lóng ngóng một chút. Kết quả là nó bị cháy ở phía dưới nhưng trông bên trên thì khá là ngon dù vị thì không ai biết được. Cậu múc nó ra một cái bát, từ từ đưa lên trên phòng. Cậu đã bao giờ nấu ăn đâu và cũng chưa bao giờ chăm sóc người nào cả… Cậu đã quen với việc có cô ấy ở bên cạnh và lo lắng cho cậu.

 

Lên đến phòng, cậu nhận ra cô đã dậy và đang ngồi nhìn cậu đi vào, cậu liền bảo cô nằm xuống nhưng cô không chịu. Shinichi bảo cô ăn thử cháo, Ran nếm thử và dù rằng nó có vị sở tệ nhưng cô vẫn cười và bảo nó rất ngon khiến cậu bối rối, lần này cậu thực sự ngạc nhiên, hay… cô ấy về? Shinichi khẽ giọng:

 

    – Này! Nếu cậu cảm thấy nó không ngon thì việc gì phải cố? Đó đâu phải là tính cách của cậu?

    – Hả? Cậu nói gì vậy?

    – Thôi bỏ bát cháo ấy đi, tớ sẽ đi mua một bát cháo khác.

    – Shinichi à…

    – Tớ đã bảo cậu đừng như thế nữa. Tớ không muốn cậu làm tớ nhớ đến cô ấy!

 

Ran lặng thinh. Cô ấy? Cô ấy nào? Chẳng nhẽ… Ran cúi xuống, cười buồn rồi ngẩng lên nhìn cậu.

 

    – Cậu không cần mua đâu. Dù gì, tớ cũng không đói.

    – Không đói cũng phải ăn, cậu đang ốm.

    – Tớ không ăn thật mà. Nếu cậu mua về tớ sẽ không ăn đâu.

 

Shinichi thở dài, lại thế nữa rồi. Cậu khẽ đi về phía giường, vuốt tóc cô. Ran đỏ mặt, cậu lại thở dài thêm lần nữa. Rõ ràng không phải cô ấy rồi.

 

    -Tớ xin lỗi!

    – Về cái gì?

 

Chưa kịp nói gì thêm, cô đã bị đôi môi của cậu giữ chặt. Thoạt đầu cô ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng hòa vào không gian ấy. Nụ hôn ấy ấm áp, nồng nàn, mãnh liệt như kiểu cậu ấy đã từng hôn cô lần trước. Thời gian như dừng lại, lắng đọng và trong từng khoảnh khắc, cậu càng hôn cô sâu hơn.

 

Đôi môi cậu mơn trớn cổ cô, cậu khẽ nhay nhay bên tai cô, hôn lên mắt cô… Hơi thở ấm nóng của hai người phả vào nhau, cậu hôn lên bờ vai của cô. Lưỡi của cậu chạm vài da thịt của cô như đốt cháy cả con tim của cô. Một lần nữa, cậu lại hôn cô, lần này nó càng mãnh liệt hơn trước. Cậu dừng lại ở phía tai cô:

 

    – Shiho… Cậu làm tớ nhớ Ran quá. Tại sao vậy? Sao cậu có thể giống Ran trong những hành động như vậy. Nụ cười của cậu, dù khác nhưng mà, tớ cảm thấy như là Ran đang ở đó.

    – Shinichi!

 

Sao lại thế? Cô chính là Ran đây mà! Sao cậu ấy lại gọi cô bằng tên của Shiho? Sao cậu ấy lại nói như thể cô và cậu đã rời xa nhau vậy?

 

Cô bật rên khe khẽ khi cậu nhỡ tay làm cô xước một vệt ở gần ngực. Shinichi vẫn cứ kệ, cậu vẫn tiếp mơn trớn khắp cơ thể cô, lần này, cậu hành động như thể cô là một thứ đồ chơi rẻ tiền. Shinichi kéo cô đứng lên dù chân cô mệt nhoài. Cậu vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cô rồi dí cô vào tường, vẫn tiếp tục hôn. Ran cảm thấy quá đau nên cô kêu lên, đẩy cậu ra. Shinichi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu bình tĩnh lại, không hiểu cái gì đã điều khiển cậu trong đêm nay, trong căn phòng này. Cậu xông đến xé toạc tay áo của cô ra như một con thú thấy mồi. Cậu cắn nhẹ khắp cơ thể cô. Áo của cậu bắt đầu xộc xệch, cô cố cưỡng lại nhưng mà cậu cứ dằn cô xuống. Hình như… cậu đang say.

 

Cậu đẩy cô xuống đất, cởi áo ra và tiếp tục công việc, Ran khóc, cô kêu lên nhưng bị cậu bịt miệng. Khuôn mặt cậu đỏ ửng và lầm lì. Ran chưa bao giờ thấy cậu như vậy. Cô nhìn xung quanh như tìm cái gì đó. Và cô dừng lại ở phía một chai rượu đã được mở nắp. Thì ra là cậu đã uống nó, nhưng mà  mức rượu gần chạm miệng chai rồi, chứng tỏ cậu uống không nhiều, nếu có say thì vẫn kiểm soát được bản thân mình. Hoặc cậu cố tình làm thế với cô.

 

Ran vẫy vùng, như kiểu một con vật nhỏ bé đang cố thoát khỏi miệng của một con sư tử. Cậu vẫn cứ kệ, vẫn trơn mớn trên cổ cô, môi cô và vai cô. Ran quơ tay, cố gắng tìm một cái gì đó, và… cô đã tìm thấy một con dao, chắc là nó rơi xuống khi cậu đẩy cô. Ran cầm lấy nó và chĩa vào phía mình. Shinichi dừng lại và đứng nhìn cô. Ran nói:

 

    – Cậu đứng im nếu không muốn con dao này vào bụng tôi.

 

Shinichi vẫn thở hổn hển và nhìn cô. Ran dè chừng rồi đi từ từ ra phía cửa sổ. Vứt con dao rồi nhảy xuống, chạy đi. Shinichi tức giận ngoái ra và gọi:

 

    – Shiho! Quay lại đi! Shiho!

 

Cô bật khóc, tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cậu cứ gọi cô là Shiho trong khi cô là Ran, cả tâm hồn cô là Mori Ran. Hay là… Shinichi không phải là Shinichi? Cô gắng chạy thật nhanh và đến khu rừng ban nãy, cô chạy vào bên trong. Cố xác định phương hướng nhưng thật là khó. Trời tối mù mịt. Cô vấp ngã xuống, nhưng rồi nghĩ đến cảnh lúc nãy, cô lại gắng đứng lên và chạy. Cô vẫn còn sốt và nó càng ngày càng nặng…

 

………………………………………….

 

Cậu có chạy thật nhanh nhưng khỉ thật! Cậu đã mất dấu của cô. Cậu dừng lại, khụy gối xuống đất, gào lên. Cậu đã làm gì thế này? Sao cậu lại làm điều đó chứ? Chính là cô ấy! Chính là Ran mà sao cậu vẫn cứ gọi cô ấy là Shiho? Cậu đã để lạc cô? Đáng ra cậu phải biết kiềm chế mình…

 

……………………………………….

 

Ran mệt nhoài, cơn mưa vẫn cứ thế đổ xuống trên thân hình mảnh mai của cô. Cô khóc, nước mắt hòa vào với nước mưa. Vị mặn lẫn với nước, chúng cùng hòa vào. Dù khác nhau nhưng chúng cùng mang cho cô một cảm xúc. Nước mắt bây giờ là buồn, nước mưa cũng vậy, nước mưa là nước mắt của ông trời khóc thương cho cô. Cô co người lại, những vết thương lại rỉ máu. Nhất là vết thương ở trên ngực cô. Cô không thể ngờ… cậu lại làm như vậy và cô nhận ra một điều, cơ thể này… không phải là của mình, mái tóc ướt màu nâu đỏ này cũng không phải của cô. Nếu vậy thì… thể xác của cô đang ở đâu cơ chứ? Hay là… cô đã…

 

Bóng tối vẫn bao trùm cả khu rừng như không dứt. Những giọt mưa vẫn cứ thế rơi xuống. Phải! Cô đã chết! Mori Ran đã chết, và linh hồn của cô đang ở trong Miyano Shiho.

 

Cô ngất đi, dù thế nào đi nữa cô vẫn ở trong bóng tối. Mà trong bóng tối thì thường người ta bất lực và không thể làm gì là ở lặng yên lắng nghe âm thanh xung quanh. Cô ở trong bóng tối của khu rừng. Chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng con tim kêu đau, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nặng trịch của mưa rơi xung quanh cô. Lại càng chẳng nghe thấy gì khi tiếng rên của hai sự vật kêu lên, cùng khóc, cùng đau.

 

[One-shot] Kết thúc muộn màng

Title: Kết thúc muộn màng
Author: Aki
Disclaimer: Tất cả bọn họ không thuộc về mịnh Fic thì của mịnh
Rating: K+
Genre: Sad, Angst,… ko biết viết thêm gì nữa ==
Status: Đang tiến hành.
Fandom: DC, Another.
Warning: Đừng đem fic của mình đi đâu, làm ơn Very Happy Thứ hai, trong fic nhân vật có thể sẽ bị OOC, nếu bạn không muốn đọc thì có thể nhấn back, back sớm còn kịp cười lăn cười bò
Summary:

Nếu như cậu là người bị dư ra… Thì tớ sẽ đi cùng với câu. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa…
 

Part 1: Nét bên ngoài.

Gió khẽ thổi qua nhẹ nhàng, không gian yên ắng trải rộng xung quanh công viên. Hai người vừa mới đặt chân tới một tỉnh mới, cách xa Tokyo khá nhiều. Dù mệt mỏi nhưng cái vẻ thanh bình vốn có của Yomiyama phần nào làm hai người dịu bớt. Cậu khẽ cất một tiếng thở thật dài, và sâu lắng, đôi mắt xanh dương ngó lên trời nhìn, được một lát, cậu khẽ buông mí mắt xuống, đón nhận những làn gió nhẹ lay tóc cậu. Trông thật là yên bình…

-Cậu bị như thế từ bao giờ hả Shinichi?

-Hử?

-Trước giờ có bao giờ thấy cậu… lạ lùng vậy đâu. Cô khúc khích cười, lần đầu tiên cô thấy Shinichi làm như vậy.

-Ngày mai chúng ta sẽ nhập học Yomiyama Bắc phải không? Ran khẽ giọng.

-Ừ, kết quả của đợt thi gửi xuống từ Tokyo đã có rồi.

-Chúng ta vào lớp nào?

-Xem nào… Nếu không nhầm thì theo tớ nhớ là lớp 9/3.

Không gian lại một lần nữa lặng yên… cô muốn tận hưởng những giây phút này. Tỉnh Yomiyama trông không có gì đặc biệt lắm, thế nhưng mà… hai người họ lại cảm thấy có một thứ gì đó thanh thoát đến lạ thường.

Chiều xuống lặng thinh, bóng tối từ từ nuốt ánh sáng một cách hả hê. Ánh da cam vẫn còn đó, trông mãnh liệt, nồng nàn và biểu hiện một chút gì đó… đau thương. Cậu vụt đứng dậy, vươn vai rồi bảo với Ran: “Đi thôi” Xách theo hai túi vali, hai người từ từ thả bộ trên con đường nhỏ, vừa đi vừa ngắm xung quanh. Cậu nhìn bản đồ một lúc rồi sau đó nhanh chóng xác định địa điểm khách sạn Yomiyama. Ran thì lơ đãng nhìn xung quanh, cô vốn không giỏi xác định phương hướng nên cậu lãnh toàn bộ chuyện dẫn đường. Còn cô, chỉ việc yên lặng và bước đi theo cậu, thế là đủ.

Đi sâu hơn nữa, họ tiến vào một ngõ hẻm rồi vòng vào một nhỏ hơn còn đường vừa đi, Ran nhìn thấy một cửa hàng búp bê. Cô đưa mắt nhìn cậu, cậu đi khá là chậm nên cô dừng lại xem một chút. Nhìn qua lớp kính, một nửa thân con búp bê được bày ở trên một cái bàn. Trông nó thật là… lạ và đẹp. Thanh thản nhưng trống rỗng, đôi mắt buồn vô cảm. Đôi tay trắng đỡ lấy tấm khăn xanh nhạt phủ qua đầu. Tất cả những gì Ran có thể nghĩ được bây giờ, là một cảm giác gì đó, vừa sợ vừa thích, cô vốn không thích ma quỉ… những mà con búp bê này đẹp quá… Cô ép trán vào kính, như muốn nhìn rõ nó hơn thì một khuôn mặt nhăn nheo già nua nhìn cô từ bên trong. Trông bà ta rất ma quái. Ran chết lặng, rồi chực hét lên, không kịp nghĩ gì nữa, cô vớ lấy cái vali rồi cắm cúi chạy về phía trước, nước mắt túa ra từ lúc nào không hay… Thật là sợ, bà ta… bà ta là người hay ma vậy? Sợ quá… làm sao bây giờ, mình vẫn muốn nhìn con búp bê đó. Ran chạy sượt qua một cô gái, trông tầm tuổi cô, tóc đen, một mắt màu đỏ, mắt bên kia… bịt băng trắng. Ran không để ý, cứ chạy qua mà không hề biết cô gái ấy quay lại, nhìn chăm chăm vào cô, cười buồn rồi lẳng lặng bước đi… Tất cả… lại như chưa từng xảy ra.

Shinichi giật mình, cậu vội quay lại thì thấy Ran đã úp mặt vào ngực cậu khóc nấc lên. Mình cô khẽ run lên bần bật khiến cậu cũng run theo. Cô khóc ướt đẫm một vạt áo của Shinichi. Cậu im lặng, vỗ vỗ nhẹ vào vai cô rồi mỉm cười, chờ chô cô bình tĩnh lại một chút rồi mới gặng hỏi:

-Cậu sao vậy? Làm gì mà như ma đuổi thế?

-Tớ không biết, hình như tớ vừa…

-Vừa làm sao hử?

-Gặp ma!!! Nói đến đây cô lại bật khóc, rên rỉ. Cậu bật cười to và làm nhảm vài câu trong miệng, nghe như là “tưởng gì” Ran thấy vậy càng khóc nấc lên, cậu vội luống cuống nín cười, rồi tự nhủ rằng lát cười sau, giờ mà cười hòng dỗ được tiểu thư của cậu. Cậu khẽ lau những giọt nước mắt trên má Ran rồi nhẹ vỗ vỗ vào đầu cô:

-Ngốc ạ! Trên đời làm gì có ma chứ.

-Hu hu

-Cậu nín đi, đừng khóc nữa, chúng ta sẽ đến khách sạn ngay thôi, còn chút nữa. Lúc về đó rồi cậu muốn khóc kiểu gì cũng được. Chịu không?

Ran bĩu môi, giả bộ dận dữ thêm một lúc nữa khiến cậu bối rối và luống cuống, thấy vậy, cô không nhịn được nữa, đôi mắt long lanh tít vào, miệng cười rộng ra, trông thật là trẻ con. Trên mi còn những giọt nước mắt nhưng xem ra, nó không còn chảy ra nữa rồi, nếu chảy, ít nhất là cô buồn cười quá mà chảy nước mắt thôi. Thật tình,mỗi lúc như vậy, cậu đều có thể dỗ cô, chỉ bằng một lời nói đùa.

Trời vẫn tiếp tục tối, gió vẫn khẽ thoảng qua… vẻ thanh bình của Yomiyama đã làm hai người cảm thấy an tâm và đều nghĩ mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Nhưng, câu chuyện sẽ thực sự hé mở nếu như vào trường Yomi Bắc, lớp 9/3… Không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không ai dồn hết được những đau thương, mất mát vào tận đáy con tim. Tất cả, vẫn chưa bắt đầu, giờ nét bên ngoài của tỉnh Yomi mới chỉ là màn mở đầu yên bình nhất mà hai người có thể biết… Phải rồi, chỉ là những nét bên ngoài.

 

[One-shot] Nơi chốn an toàn

Short fic: Nơi chốn an toàn.
Tác giả: Akiatatakai
Thể loại: chưa xác định =.=
Nhân vật:
Mori Ran: Là cô gái có vết thương lòng khó phai, sống tại một nơi không được xác đinh, sau này được chào đón trở lại thế giới loài người.
Kudo Shinichi: Là chàng thám tử đào hoa được coi là vị cứu tinh cảnh sát Nhật. Là người bạn thân nhất của Ran.
Summary: Chuyện chỉ xoay quanh hai nhân vật chính này, ngoài ra t/g không biết nói gì thêm Very Happy

            Mọi người cứ chém thoải mái nhé :))Aki không thể nào viết hay được :((

——————————————————————————————–

 ——————————————————  Có một nơi mà mọi người
——————————————Luôn có những phiền muộn để gửi gắm
——————————————————–Rồi quên đi sự hạnh phúc
——————————————Mà chìm đắm mãi trong những đau đớn  

    Cô gái ngồi đó, ánh mắt buồn phiền, mệt mỏi và bơ phờ. Cô đang chờ một ai đó, đôi mắt ướt lệ… Căn phòng đầy mùi hoa lan, trắng một màu trắng tinh khiết như chính cái tên và tâm hồn của cô gái.

    Đó là nơi mà mọi người có những vết thương lòng ở. Mặc dù không biết là những vết thương đó có lành không. Cũng có một vài người quên nó đi, rồi trở lại với những gì mà mình có được. Nhưng đa số là những người không thể tự buông thả mà thoải mái bước lên thế giới cũ một cách vui vẻ…

    Đó là một nơi vừa đẹp vừa ma quái một cách không rõ ràng. Bên ngoài của nó được bao phủ bởi một những hàng cây xanh rì bám đầy những tấm kính nối với ánh mặt trời. Những đám hoa dại tự mọc lên rồi đung đưa theo chiều gió hàng ngày, tự sống tươi tốt nhờ ánh sáng và sương sớm hàng ngày. Cảnh đẹp cứ hàng ngày hiện ra như vậy, chỉ có những ngày mưa là có vẻ như trầm hơn, những đám hoa lại “thu” mình vào trong những gốc cây cổ thụ gần mình tựa như mẹ và con. Không ai bảo nơi này có phép thuật cả  nhưng những gì diễn ra quanh đây tựa như phép màu. Có lẽ vì mọi người đều đau nên không cảm thấy. Những căn phòng đầu tiên có màu đen sẫm… ở đó lạnh toát.

    -Ran, nghe tớ đi! Tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm nên mới nói dối cậu. Thực sự đó là thật. Làm ơn đi Ran, tớ không muốn lôi cậu vào cuộc chiến. Ran à,hãy tha lỗi cho tớ.

    -Không! Tớ chẳng là gì với cậu cả. Hức! Cậu không nói cho tớ tức là cậu không tin tưởng tớ. Cậu làm những việc mà tớ chẳng ngờ tới cảm xúc của tớ, cậu liên tiếp nói dối như vậy không cảm thấy tậm trạng cậu à? Cậu không quan tâm tớ nghĩ thế nào. Cậu tồi lắm. Hức!

    -Không! Tớ không phải… không phải như cậu nghĩ đâu.  Nhưng… nhưng… tớ… tớ vì cậu mà thôi.Xin cậu hãy luôn cười. Nhé Ran. Tớ không trông mong cậu sẽ tha lỗi cho tớ, nhưng tớ cần phải đi nên… Tạm biệt cậu Ran. Hãy bảo trọng.

Cô gái bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Cô mơ lại giấc mơ hôm nào. Và cô lại nhớ cậu.

——————————————-Vườn hoa- 6pm——————-

Ran cảm thấy đau đầu, cô đeo đôi dép vào rồi từ từ đi ra vườn hoa. Cô ngồi bên xích đu, nhẹ nhàng đặt hộp nhạc bên cạnh mình. Cô lên cót, tiếng nhạc kêu… Chậm, du dương… Và chứa đầy tình thương.

-Ran à, chúng mình cùng làm một hộp nhạc đi- Tiếng của một cậu nhóc mười tuổi vang lên giữa bầu trời trong vắt.

-Um um… Cũng được, nhưng mà tớ… tớ không biết làm.- Cô bé rụt rè đứng trước cậu bé kia nói.

Cậu nheo mắt vì ánh nắng, gương mặt cậu và cô bé sáng bừng lên đẹp như hai thiên thần đang chơi đùa với nhau trong vườn Thiên Đàng. Bất giác cậu nở nụ cười, rồi nói:

-Chuyện nhỏ mà Ran. Với đầu óc của một thám tử như tớ thì việc gì mà chả xong.

-Thật không đấy? Hay là ngài thám tử làm không được, chán rồi bỏ giữa chừng? Ha ha

-Này nha! Tớ là tớ rất giỏi đó. Cậu đã bao giờ thấy tớ dừng cuộc khi làm một việc gì đó chưa?

Cô bé không nói, chỉ cười. Nhéo cậu bé kia một nhát rồi cả hai cùng đuổi nhau chạy trên đồi với tiếng cười ríu rít, hồn nhiên

    Ran cười buồn, nước mắt cô nhẹ lăn xuống hàng mi cong. Long lanh như viên pha lê trong chiều tối. Gió thoảng qua, cô thấy lạnh. Từ một phía góc trời nào đó, cô cảm giác cậu hiện diện.

——————————————— ———————————————

Cậu ngồi ngắm những bức ảnh trong hộc bàn. Cậu và cô đã có những phút đẹp đẽ, thơ mộng. Cậu chảy nước mắt… Cậu chảy nước mắt ư? Lần đầu tiên trong đời. Cậu nhỏ một giọt nước mắt. Vì ai? Bụi vào mắt? Đau mắt? Hay vì ai đó?

       Những kỉ niệm cứ luồn trong tâm trí cậu như muốn bóp nát trái tim cậu. Cuộc chiến với Mafia đã tới hồi kết, chỉ còn lại những tòng phạm được đưa ra để xử án và… còn cô nữa. Cậu hiện giờ không có thông tin gì về cô, và cô như một cơn gió đã bay xa, để lại trong cậu một nỗi đau, một nỗi nhớ, mọt nỗi lo… Cậu nghĩ cô ở đâu nhưng dường như không có một hồi âm xứng đáng…

————————————————————————————–

Sáng hôm ấy, Shinichi thực dậy trong trạng thái lơ mơ chưa tỉnh ngủ. Cậu quyết định tìm cô, trong hôm nay.

Shinichi thả bộ trên con đường quen thuộc. Cậu lại nhớ cô. Nhớ những lúc giận hờn nhau rồi lại làm lành trên chính con đường  này. Nhớ những lúc cô giục cậu đi học trong trạng thái nhẫn nhịn pha lẫn với bực dọc và cậu thấy quen thuộc tới đáng yêu.

       Shinichi chạy vào công viên, nơi chiều nào hồi bé cô với cậu cũng cùng dắt tay nhau đi dạo quanh đó, rồi hai người cùng nhau thi chạy, chơi ú tim, chơi nhảy xa,…rất nhiều thứ. Thậm chí còn bị ngã sưng tay, sưng chân mà cả hai vẫn thản nhiên chơi tiếp. Nhưng rồi cậu thở hắt, nghĩ: “Sao mà cậu ấy có thể ở đây chứ? Làm gì có chỗ nào rộng cho cậu ấy ở hẳn hoi?” Rồi cậu lại cất bước.

       Đến một nơi khác, trường học. Nơi cậu và cô thường xuyên bị trêu là một cặp. Rồi cậu cười buồn. Phải rồi, nếu có thời gian thì mình đã đón nhận nó, không phải cố giấu làm gì. Rồi lại đi một nơi khác…

Shinichi đã đi các nơi cậu có thể đi: khu bảo tàng, những ngôi nhà mới, nhà của nhưng bạn mà Ran biết, nhưng đều vô vọng. Cũng chẳng tìm thấy hình bóng của Ran. Tới lúc gần như bất lực, Shinichi nhìn thấy một đường hầm lớn. Cậu muốn bỏ qua nó, nhưng chẳng biết động lực nào đã kéo cậu đi vào đó.

Cậu bất giác thấy nó đẹp như thế nào trong khi cậu đã từng ý định bỏ qua nó. Và cảm cảm giác cô ở đây nên cậu đi nhanh hơn. Tâm trí cậu bị chi phối bởi hình ảnh của cô, mong muốn cô ở đây. Và… cậu đúng.

-Ran! Ran à. Tớ tìm được cậu rồi! Ran ơi- Cậu lên tiếng trong khi thấy Ran đang nằm trên chiếc ghế bành trắng.

Shinichi dừng lại. Không gọi cô vì sợ cô thức dậy. Cậu quì xuống để ngắm kĩ khuôn mặt của cô gái mà cậu hằng mong muốn gặp lại sau cuộc chiến với bọn Mafia. Cậu muốn gặp cô để đền bù cho cô những gì mình đã làm cô tổn thương dù chẳng biết có được bao nhiêu không. Cậu vuốt ve khuôn mặt thiên thần của cô. Cầm lấy tay cô xoa nhẹ. Rồi cuối cùng, không chờ được nữa, cậu thổi phù lên đám tóc của cô. Ran mở mắt, rồi chu miệng ra, ngó quanh tìm kiếm kẻ phá hỏng giấc ngủ của mình. Rồi cô sững người, trước cái nhìn của Shinichi, Ran như đông cứng lại thành cục đá. Ran lại tỉnh, cô đấm thùm thụp vào ngực Shinichi, khóc òa lên một cách sung sướng nhưng cũng không kém phần trách móc:

-Đồ tồi Shinichi! Sao bây giờ cậu mới đón tớ? Hả đồ tồi kia? Cậu có biết là tớ rất lo cho cậu không? Bao nhiêu ngày ở đay tớ đều mong cậu tới đua tớ ra khỏi đây. Cậu có biết tớ lo cậu thế nào không?

Shinichi không trả lời, cậu chỉ ôm nhẹ Ran vào lòng rồi từ từ ghì sát cô vào người. Cậu không ngờ là cô quan tâm tới mình đến vậy. Cậu ngửi tóc của cô. Một mùi thơm nhẹ vào mũi cậu, cậu nhớ mùi hường của cô. Cô vẫn thế. Vẫn nhẹ nhàng, tinh khiết, và mỏng manh như loài hoa lan,đẹp với một vẻ đẹp như chính cái tên của cô: Ran. Mori Ran

-Tớ thấy đau lắm!- Ran dựa vào vai cậu rồi thì thầm- Nhưng tớ biết, trên thế giới này còn nhiều người có những vết thường còn hơn cả tớ. Những đứa trẻ mồ côi. Những người mất cha mẹ. Hay đơn giản là những người bị bỏ rơi. Như Shiho vậy. Ít ra, tớ vẫn còn người thân ở bên. Và có cậu nữa. Shinichi à!

-Ừ. Tớ hiểu!

       -Rồi sao? Chuyện Mafia thế nào rồi? Cậu và mọi người giải quyết xong xuôi chưa?

      -Rồi Ran, nếu không thì làm sao mà tớ có thể ở đây với cậu?

Chiếc rèm bị gió thổi bật dây giữ, nên những vạt mành trắng nhẹ tung trong căn phòng. Nắng chiều chiếu vào đó. Cậu và cô cùng ngủ thiếp đi trên cái ghế bành. Nắng chiếu vào khuôn mặt hai người. Vẫn thế, vẫn đẹp như thiên thần, chỉ có điều, thiên thần đã lớn, trái tim đã cảm nhận nhiều điều hơn.

                                                            Mười Năm Sau.

-Conan! Con đừng trêu em nữa! Em sẽ khóc nếu con tập tành làm thám tử kiểu này. Con y hệt bố hồi nhỏ.

Căn nhà kia rộn tiếng cười của hai đứa trẻ. Phải, gia đình Kudo. Họ đã hạnh phục trong một thế giới thực thụ. Thế giới của con người. Thế giới của hòa bình. Và nơi chốn kia vẫn được người ta để, cho những tâm hồn bị tổn thương…

Conan vòng tay, được bố Shinichi công kênh trên vai, cười khanh khách với đứa em của minh. Bé Hana được mẹ Ran ôm trong tay mỉm cười. Cả gia đình hạnh phúc cùng bước trên con đường đi dạo. Mọi người đều cảm nhận được, buổi chiều thật rất bình yên…